Tôi có một chiếc lắc chân đính một chiếc chuông nhỏ kêu leng keng mỗi khi tôi di chuyển. Thích tiếng chuông nên tôi hay chạy cầu thang đi lên đi xuống. Bạn mèo đi hia cũng có chiếc lục lạc kêu leng keng ở cổ. Hai chị em sắm đồ giống nhau.
Ban đầu thì chú mèo đi hia không có, nhưng trong một lần đi mua đồ cho bạn ý ( tốn kém hết sức vì ăn nhiều và hay nghịch đồ chơi), tôi mua cho bạn ý 2 cái thay đổi. Một cái màu vàng và một cái màu trắng, vì bạn ý có bộ lông màu đen lốm đốm nên chỉ hợp với hai màu này thôi. Bình thường khi bạn ý trốn đi chơi thì tôi không định hình được đang ở đâu nhưng từ khi có lục lac đeo cổ thì lúc chạy cái chuông nó kêu khe khẽ nên tôi biết hết. Lại nhớ chuyện đeo lục lạc cho mèo, tôi thấy mình thông minh ghê he he.
Làm bạn với chú mèo đi hia rất vui dù bạn ý hơi láu cá, tính tình rất nông dân và khuôn mặt thì lừ lừ. Lúc mới mang bạn ý về, bạn ý còn bị ghẻ. Lông rụng lỗ chỗ nhìn như chiếc giẻ rách lem nhem. Tôi đã rất kiên trì nhúng bạn ý vào nước thuốc mấy lần, tưởng chết, nhưng vẫn khỏi bệnh, chắc do tôi yêu thương và chăm sóc tận tình. Hình như tôi có tay chăm động vật vì bạn nào ốm đau tôi cũng vớt lại được hết ( Sao mình không làm bác sỹ thú ý nhỉ? hi hi). Lúc nhỏ bạn ý rất tinh nghịch, xích bạn ý vào cái tủ, bạn ý còn kéo cả cái ngăn tủ đi, rách cả cổ, lại phải đem đến bác sỹ thú y bôi thuốc. Bác sỹ còn bảo sao chú mèo của cháu lì quá lì vậy?
À lúc nhỏ không rõ bạn ý là trai hay gái, lúc bạn ý kêu gào loạn lên, tôi còn gọi bác sỹ thú y đến nhà thiến. Sau khi tiêm cho 2 nhát nằm xụi lơ, lật ngửa bạn ý ra, cạo lông chuẩn bị xẻo xẻo xẻo thì bác sỹ bảo ” Ơ, gái mà”.. thế là thôi hihi. Từ sau đó trở đi mọi người rất hối hận vì luôn đối xử với bạn ý như một anh mèo trai, hay đấm đạp. Thế là tôi mua váy cho bạn ý nhưng chú mèo đi hia vẫn huỳnh huỵch như một anh mèo trai đến tận bây giờ. Và chú mèo đi hia lúc nào cũng nghĩ mình là một chú chó. Do lúc mới mang về, nuôi bạn ý chung với chú chó. Lúc xin ăn 2 đứa đứng dưới chân giường, bắt chước nhau nhìn tôi say mê. Cho chú chó một miếng, thế là chú mèo đi hia bắt chước tư thế của chú chó để cũng được cho một miếng. Khi lớn lên, chú mèo đi hia vẫn thích chơi với chó. Chỉ có mấy lần thấy nó giống mèo là khi nó nhòm chim sẻ trước cửa. Chú mèo đi hia rất to mồm nhé, có lần xổng xích đi lang thang đầu ngõ, thấy chú mèo đại ca đang đi cùng chú mèo tiểu đệ tuần tra đêm, chú mèo đi hia bị chú mèo tiểu đệ tát 1 cái thế là gào mồm rất to xong chạy ngay về nhà.
Những kỉ niệm đáng yêu này làm tôi thấy vui khi nghĩ đến. Hình như chìm vào viết lách khiến tôi vui với thế giới nội tâm riêng của mình. Nhìn lại 5 năm qua, tôi đã có được những thứ tôi muốn trong công việc và cuộc sống, thậm chí là bạn trai như ý muốn. Nhưng sau tất cả, tôi nhận ra rằng, nội tâm tôi thuộc về những điều bình dị, nhỏ bé và đáng yêu như này. Tôi dành nhiều thời gian nhìn ngắm xung quanh, nhận ra mấy chú mèo gọi nhau rủ nhau đi chơi, hai bạn chuột cãi nhau, chú chó ngơ ngơ hay xin ăn. và cả một đàn cá đứng nhìn một chú cá đang diễn thuyết ở thuỷ cung royal city. Tôi những thấy những vạt nắng đẹp vào mùa hè và những đám mây lững lờ trôi trên bầu trời sài gòn năm tôi 26 tuổi. Tôi thấy vui khi xếp những cái áo đẹp đem cho em bé trên đường lê thánh tôn. Tôi bật cười khi thấy bạn chim bồ câu béo và bạn chim bồ câu gày ở ngũ hành sơn đà năng. Tôi nghe thấy tiếng bạn chim non kêu lích chích ở chùa linh ứng và nhặt lên đem trả sư thày. Tôi nhìn thấy những bông hoa cúi đầu đi ngủ trong resort.
Những điều này đem kể cho mọi người, những người lớn vội vã và hối hả, không ai hiểu được, chỉ có những bạn bé trẻ con thích thú và cũng cảm nhận cuộc sống như thế.