Dạo gần đây tôi tiếp xúc với khá nhiều người mang nét tính cách mà tôi từng có. Tôi để ý một chút, đặc biệt chú ý đến những người khi tôi đặt trùng 1 câu hỏi nhiều lần mà họ phản ứng cáu gắt hoặc tôi hỏi 1 câu gì đó mà họ gắt lên kiểu ” Sao hỏi nhiều vậy tôi đã trả lời rồi”, hoặc ” Cái này tự bạn phải hiểu chứ sao lại hỏi”.
À thì ra vậy, đây chính là cái cảm giác ” Không nói ra được” mà tôi từng nhắc đến trước đây.
Do sống trong một môi trường mà mọi người thường phải tự hiểu ý, hoặc mình nghĩ chắc người ta biết rồi, hoặc nó quá sờ sờ ra đấy sao lại hỏi thì người ta hay phản ứng vậy. Đặc biệt là khi bạn bị dồn nén cảm xúc theo kiểu ” Cái này không nói được phải tự hiểu đi” thì dễ phản ứng như vậy.
3 năm qua từ khi về lại đây, tôi gặp hàng nghìn ca tương tự như vậy khi tiếp xúc hàng ngày, tôi khá ” khổ tâm” do bị mọi người cáu gắt, bực và ghét.
Sau cùng, tuần trước có nói chuyện với 1 anh bạn mà tôi đã kể là tôi đang nghỉ phép 7 ngày đấy nhưng ngày nào anh ý cũng hỏi hôm nay có đi làm không? Tôi cũng chẳng bực tức gì, ngày nào tôi cũng trả lời hôm nay đang nghỉ phép đấy.Đến khoảng ngày thứ 5 thì hình như anh ý cũng vào đầu rồi. Tôi không còn thắc mắc là ” Hình như người ta không quan tâm mình”,” Hình như người ta quá bận”. Tôi biết anh bạn ý rất cố gắng. Và thường thì anh ý hay nổi cáu và đổ lỗi cho tôi, mặc dù rất yêu quý tôi. Tôi bắt đầu nhận ra đây là một dạng ” cảm xúc độc hại” mà rất nhiều người bị. Có thể do môi trường, có thể do stress hoặc bất kì nguyên nhân gì.
Bonus thêm là anh chị sếp của tôi, 1 người thì hay “sửa ” lại tôi cách dùng từ, tôi vẫn OK, không cáu. 1 người thì tế nhị hơn, tuy hay hiểu nhầm ý tôi nhưng lại rất khéo.
Đến hôm nay thì sau tròn 5 năm kể từ ngày tôi chính thức ” ra đời”, tôi mới thấy mình có sự trưởng thành nhất định. Cộng dồn tất cả các tình huống tôi đã trải qua từ 2018 đến nay, tôi mới hiểu tại sao tôi lại buộc phải trải qua những bài test để mạnh mẽ trưởng thành. Có những việc tôi không vượt qua được và nó lặp lại buộc tôi phải pass bài kiểm tra. Tôi gần như đã pass rồi thì nó chuyển sang một level khác.
Tôi gần như đã rất stress khi sống trong một môi trường không có sự lắng nghe từ những người xung quanh trong một quãng thời gian rất dài, nên tôi thường hay bỏ cuộc và thiếu kiên nhẫn, cũng như không xác định được mục tiêu, định hướng cho cuộc sống của mình ( chứ không phải đầu óc rõ ràng theo kiểu ” mục đích của việc này là gì?” như hiện tại đâu ạ) hihi, phải mất nhiều năm đó. Sau khi nhận thấy mình cũng khá không ổn, tôi bắt đầu học cách thay đổi bản thân.
Tôi cũng gần như rất nhiều năm sống trong môi trường phải nhịn, vì nếu nói ra cũng không được lắng nghe. Điều này tôi vô tình thấy ở cháu tôi, khi cháu bị anh họ trêu và vứt cái mũ đi thì cháu chỉ biết tức giận la hét và khóc chứ không bình tĩnh trả lời và đòi hỏi hay yêu cầu. Có thể do môi trường sống và giáo dục. Bởi vậy tôi cũng khá im lặng nhẫn nhịn dù trong lòng không vui.
Gần đây tôi trút ra rất nhiều và sẵn sàng ” nói lại”, chỉ là 1 cách khiến bản thân thấy không bị căng. Nhưng sau đó dần dần tôi thấy đấy chưa phải là 1 cách hay, điều cần làm là vẫn giữ sự im lặng, nhưng trong lòng hiểu là không cần trút ra cũng không cần bực tức nín nhịn, cũng chả cần nói ra hay gì gì. Chỉ cần hiểu, chuyện đó không có gì hết và quan trong nhất là xác định rõ mục tiêu không đổi thì sẽ tránh được cảm xúc tiêu cực.
Tôi chỉ cảm thấy hơi mất riêng tư khi mọi người bây giờ hay chú ý tôi trong công việc và cuộc sống cũng như để ý quan điểm, ý kiến cá nhân của tôi, mặc dù trước giờ vẫn thế chả có gì thay đổi. Kể cả tôi chat, viết thư hay làm gì….
Để ý thêm một chút, tôi thấy có 1 lần trong một buổi họp thân thiết, tôi có đưa ra 1 quan điểm vu vơ gì đó ( không quan trọng) thì mọi người xung quanh phản bác rầm rầm với sự ” áp đảo” để làm rõ “cái này đúng, cái kia sai”. Thêm vào là việc tôi lướt fb và coi mấy cái stt của bất kì ai đó, và ở dưới là nhiều lời cmm phản đối dữ dội dù không liên quan đến nhau. Kể từ đó tôi mới hiểu ra là không nên trình bày ý kiến quan điểm cá nhân, hoặc nên lựa chọn những đối tượng môi trường mà khi có sự không giống nhau trong quan điểm, ý kiến thì mọi người đều phản ứng lại nhưng với thái độ nhẹ nhàng và vui vẻ hơn chứ không đối đầu. Như vậy sẽ khiến chất lượng cuộc sống cao hơn và tâm trạng vui vẻ hơn.
Sau một thời gian rất rất dài, tôi rốt cuộc đã tìm được cách deal với thế giới xung quanh mình. Quan trọng là khiến bản thân thấy nhẹ nhõm hơn sau một thời gian cực kì khó khăn.
” Khắc khẩu” không hẳn là do hai phía quá cứng rắn không chịu nhường. Hi vọng tất cả mọi người đều lựa chọn cách ứng xử nhẹ nhõm khi gặp những gì không giống với quan điểm của mình dù thế giới này luôn ồn ào.
Một thời gian rất dài, tôi cố gắng cười nói, tay chân lắc lư ồn ào để phù hợp với xung quanh và làm cho mọi người xung quanh yên lòng. Có lẽ không cần thiết phải vậy nữa, tôi nên giữ nguyên tác phong bình thản, im lặng, nghiêm trang của mình như tôi vốn có.
Hôm nay tôi lựa chọn sự nhẹ nhõm.
Cảm ơn 2018,2019,2020. Biết ơn 2015,2016,2017.
Chào 2021 trưởng thành.
Thích bài này:
Thích Đang tải...